[DC Fanfic] Gió Mưa Không Ngại
  • Buổi sáng Ran dậy rất sớm, bên ngoài nắng điểm sớm mai. Từ bao giờ, người bên cạnh vốn yêu đương đậm sâu chẳng còn thuộc về cô nữa? Ran không nhớ, có lẽ là từ vết son trên vệt áo đượm màu tháng năm.
  • Khi thấy vết son trên áo, cô hoang mang, cô lưỡng lự...
  • Rồi lại nhớ sáng hôm sau anh đẩy một chén cháo trắng cho cô, gắp thêm cho cô một miếng dưa… toàn bộ nghi ngờ, dường như bị hòa tan trong vị cháo nhạt thơm sáng hôm ấy.
  • Cứ vậy, dần dần cô quên mất vết son đỏ kia, thì lại phát hiện ra một bức thư cộng thêm ảnh chụp.
  • Địa chỉ là nhà cô, tên người gửi để trống. Bên trong có chồng cô cùng một cô gái trẻ, hai người kề vai âu yếm. Tính cô hiền hòa, nhưng chẳng phải người chậm chạp. Sự thật rành rành trước mặt, cô còn có thể thế nào?
  • Đêm đến, Shinichi vẫn về nhà. Tắm rửa, làm việc, lên giường. Chỉ là, cô không có cách nào nép vào ngực anh. Anh cũng không thắc mắc vì sao cô quay lưng với anh, rồi mè nheo như chàng trai năm hai mươi tuổi bảo em ôm anh, anh mới ngủ được nữa. Tối ngủ không ngon, sáng dậy mọi thứ đã dần đổi khác.
  • Hạnh phúc của mình, thì nên do mình giữ lấy. Cho đến khi ngày hôm ấy.
  • Đó là khi đứng trước chung cư mới xây, cả tường cũng trắng sạch. Cô đứng trước cửa phòng 502, nhìn đèn bên trong từ từ tắt. Mọi thứ trong cô dần sụp đổ, sụp đổ.
  • Thuở mới yêu, ngày anh nhún gối trước mọi người cầu hôn cô, anh từng nói.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Cả đời này, người anh yêu nhất là em. Em có đồng ý lấy anh không?
  • Cô không đáp, trêu ghẹo anh rằng.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Nếu sau này, anh phản bội em, em tuyệt đối sẽ dắt con, ôm một vali, không cần gì hết đi mất.
  • Anh liền lắc đầu, ôm lấy cô, lồng vào tay cô chiếc nhẫn xinh đẹp không biết đã tích góp từ lúc nào. Sau này cuộc sống dần khá hơn, nhẫn trên tay cô vẫn là chiếc nhẫn không mấy đẹp đẽ. Chỉ là mỗi lần nhìn thấy nó, cô sẽ nhớ về anh… về một người từng xem cô là tất cả.
  • Ngày hôm nay nhìn chung cư từ từ tắt đèn, trước cửa là kệ giày. Đôi giày cô mua cho anh, miếng lót giày là cô tự làm. Mỗi ngày đều là cô tự lau, thậm chí nhãn hiệu cũng là chính cô lựa chọn. Bên cạnh là một đôi giày cao gót màu đỏ.
  • Lúc ấy, Ran chỉ thấy trước mắt mờ dần.
  • Hình như, nước mắt lâu ngày tích tụ dần ứa ra. Cứ thế mặn mặn cả con đường về nhà.
  • Từ lúc ấy, mọi thứ đã thay đổi.
  • Nếu có nếu như, Ran mong sẽ không khi nào cần đóng gói vali đi nữa. Nhưng không… đời này không có nếu như, chưa bao giờ có ai có cơ hội để nói nếu như cả.
  • Ran đóng gói đồ của mình, không nhiều lắm. Vài bộ quần áo, trang sức cũng không mang theo. Ai rõ được trang sức kia là đền bù hay thành tâm mà tặng? Ran lấy hết đồ dùng cá nhân, nghĩ gì lại mang đồ anh bỏ vào máy giặt. Lướt qua phòng làm việc, xếp tài liệu cẩn thận. Nhìn thấy khung ảnh có ảnh cả nhà, nghĩ gì lại thay ảnh anh chụp ảnh bìa tạp chí vào. Nhìn thế này, chồng mình quả thật là rất ngầu… Ran bật cười, xếp ghế lại cho anh rồi ra ngoài.
  • Cứ thế, nấu một ấm nước, đổ vào bình. Lau nhà lần nữa, hoa ngoài ban công cũng tưới nước.
  • Làm xong công việc, bấy giờ mới rời đi.
  • Ran cầm điện thoại, gọi cho anh. Shinichi đang ở trong một cuộc họp, lướt qua thấy tên cô thì không nghe máy. Ran cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, họp của anh khi nào mà chẳng vậy. Cô nhắn cho anh một tin nhắn rồi để điện thoại xuống. Nắm trong tay vé máy bay đến Pháp, cứ thế mà kéo vali nhỏ ra ngoài.
  • Cửa nhà sập lại, chẳng biết khi nào còn quay trở về.
  • Anh vẫn là tín ngưỡng đẹp nhất của đời em.
14
Chương 13